Hôm nay tự nhiên mà thành cái duyên - ngồi thẩn thơ ngóng trăng, từ khi nó còn váng vất sau những ngôi nhà. TRăng - đã lâu rồi mình quên dần ý niệm về từ đó. Mà cũng lạ, chị bảo hàng tháng mỗi mùa trăng về là cây nguyệt quế ngay ban công trổ hoa trắng xóa và thơm ngọt, cứ lần theo làn hương là có thể nhìn thấy trăng, biết được mùa trăng về. Vậy mà tháng này vẫn im ỉm, có lẽ vì thế mà mình cũng quên luôn mùa trăng đã qua mấy ngày...
Cây nguyệt quế vẫn còn đó nhưng sao dáng khắc khổ hơn nhiều, không còn mơn mởn như ngày nào. Giờ những chiêc lá cứ héo úa dần đi, nhìn thiếu cả linh hồn. Chắng biết nó có tâm tư gì mà ngủ quên, không gọi mùa trăng và lòng người cùng thức dậy cùng đất trời.
Nhìn bóng cây đổ trên tường, mà mình nghĩ là bóng điện chứ không thể là bóng trăng, thì bỗng thấy kì diệu thật. Thật sự thì khi nhìn vào bóng cây lại thấy nó như có hồn hẳn, không khác gì 1 bức tranh thủy mặc chánh tông, chỉ là những nét đen - trắng, đậm - nhạt mà thôi. Nhưng ở đó như những nét bút chấm phá phóng khoáng hơn, lá đó mà thấy có có ma lực, không còn thấy cái sự yếu đuối hay khô héo tàn phai sức sống. Ừ, thật sự thì màu sắc chỉ là thứ biểu hiện bên ngoài, con người thường dễ bị cuốn hút bởi những thứ màu xanh đỏ tím vàng rực rỡ trước mắt mà khó nhìn ra cái màu thực sự của mọi thứ - mọi vật chỉ được tạo ra bởi 2 màu đen - trắng. Màu sắc rực rỡ hay tươi mới chỉ là cách để lừa phỉnh thị giác. Bỗng thích cái thuần nhất biết bao, như hình ảnh bóng cây nguyệt quế này. Nhìn trong bóng thấy nó mạnh khỏe và cứng cáp đầy sức sống, những cái cành gầy guộc nhưng không khô khan mà có lẽ tiềm ẩn 1 thứ bí mật. Hay cũng như nhiều thứ, héo rũ và tươi tốt chẳng thể phản ánh gì bản chất thật cả...
Ánh trăng giờ đã khuất tầm, cây nguyệt quế vẫn đứng lặng thinh, mình sẽ chăm sóc nó tốt để đợi ngày nó sẽ lại nở hoa, 1 mùa hoa mới - hân hoan và ngọt ngào như bàn tay ngóng đợi. Sẽ chỉ còn 1 mùa trăng nữa thôi, nó sẽ nhắc mình bằng làn hương khuya...
No comments:
Post a Comment