Saturday, March 26, 2011

Lần giở trước đèn...

Vô tình lật ngược lại những bài thơ cũ, viết cho tháng 4 nhưng lại là cảm xúc từ tháng 3,nên đăng lên đọc lại cho đỡ buồn vì lâu nay hok mần được cái gì ra hồn....hehee.....


Viết cho tháng 4
Mình đang ngồi đây giữa tháng tư qua nửa
Còn thương cho tháng ba vụng về những câu chuyện cũ
Thương cho buổi sáng đầu tiên café thật sớm
Để rồi chẳng nhớ nổi tên.
Nơi ấy tháng ba, mình đã thấy một loài hoa
Khều vào những góc cạnh của bức tường xù xì vôi vữa
Nắng chói lóa
Những cánh hoa rung rinh không chờ không đợi
Chúng sống cho cuộc đời để le lói rũ xuống nhau.

Tháng tư thờ ơ vô tình như kẻ chồn chân chợt giật mình về cơn mưa cũ
Có tóc ai bay, có vai ai ướt
Có chút tình nhỏ giọt rất mau
Có bàn chân bỗng quấn riết bóng nhau
Có bàn tay chưa cầm mà đã xa vời vợi
Có những điều không như mong đợi
Có những điều nuối tiếc để biết rằng mình còn hạnh phúc tiếp sau.

Tháng tư – một điệp khúc
Của những tâm hồn một thời yêu đương không hờn, không oán
Không cần điều gì gọi là định ước…
Như câu thơ không hề báo trước
Vô tình chảy ngược vào tim….
                                    Nam Ninh 15.4.2010

Sài Gòn và tớ của bây giờ..........

Tự dưng giờ lại có thú.....bồng bột là muốn về 1 vùng quê nào đó thiệt là quê để được vẽ, khoái vẽ phong cảnh nông thôn mà trong đầu chả có cái cảnh nào ra hồn cả, thế mới máu chứ.
Ấy thế là sau bao lâu buông bút giờ lại cầm lên, (và biết đâu còn vì kế sinh nhai nữa) nhưng cũng thấy cái máu nó đang lên. Vẽ thấy thanh thản và khi vẽ xong thấy người sương sướng là lạ. Tự tích cóp cho riêng mình được vài bức tranh, vài bức chữ nhưng hôm nay mới làm được 2 cái khung ra hồn, cố gắng mấy bữa nữa tậu vài cái khung nữa để treo chơi vậy cho vui cửa vui nhà.

Mai chủ nhật, sáng chắc lại típ tục con đường tu nghiệp. Thời gian bây giờ không biết là nhanh hay là chậm nữa, vẫn thấy không có thời gian để làm tất cả mọi việc, nhưng vẫn thấy thời gian dư thừa nhạt thếch và bỏ phí.

Tháng 3, à mà là cuối tháng 3 rồi, Sài Gòn vàng ươm bởi màu nắng và màu hoa. Tự mình đã đánh mất cái cảm giác về những xúc cảm, không đủ để bay bổng, không đủ ý tứ, không đủ giác quan quan sát cho nảy mầm vài qua câu thơ khô khốc. Sài Gòn tháng mùa này có lẽ còn nhiều thứ nữa, ngay cả những cơn mưa, những chiếc chong chóng xoay tròn cũng là cả 1 thế giới đầy màu sắc từ ...ngày xưa.

Thèm 1 buổi nhâm nhi chén trà, nhâm nhi li rượu ngay cả khi 1 mình. Tất cả đều có ngay cạnh mà mình chưa từng ngồi lại để thưởng thức chúng. Bộ trà đã chuẩn bị sẵn giờ cũng xếp 1 góc, những chai rượu thơm phức do mình tự ngâm bằng thứ quả đặc bịt  cũng đầy sự mời gọi.

Ui chao, sao mún du mục quá đời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii....heheee.....

Wednesday, March 23, 2011

Vọng nguyệt

Hôm nay tự nhiên mà thành cái duyên - ngồi thẩn thơ ngóng trăng, từ khi nó còn váng vất sau những ngôi nhà. TRăng - đã lâu rồi mình quên dần ý niệm về từ đó. Mà cũng lạ, chị bảo hàng tháng mỗi mùa trăng về là cây nguyệt quế ngay ban công trổ hoa trắng xóa và thơm ngọt, cứ lần theo làn hương là có thể nhìn thấy trăng, biết được mùa trăng về. Vậy mà tháng này vẫn im ỉm, có lẽ vì thế mà mình cũng quên luôn mùa trăng đã qua mấy ngày...
Cây nguyệt quế vẫn còn đó nhưng sao dáng khắc khổ hơn nhiều, không còn mơn mởn như ngày nào. Giờ những chiêc lá cứ héo úa dần đi, nhìn thiếu cả linh hồn. Chắng biết nó có tâm tư gì mà ngủ quên, không gọi mùa trăng và lòng người cùng thức dậy cùng đất trời.
Nhìn bóng cây đổ trên tường, mà mình nghĩ là bóng điện chứ không thể là bóng trăng, thì bỗng thấy kì diệu thật. Thật sự thì khi nhìn vào bóng cây lại thấy nó như có hồn hẳn, không khác gì 1 bức tranh thủy mặc chánh tông, chỉ là những nét đen - trắng, đậm - nhạt mà thôi. Nhưng ở đó như những nét bút chấm phá phóng khoáng hơn, lá đó mà thấy có có ma lực, không còn thấy cái sự yếu đuối hay khô héo tàn phai sức sống. Ừ, thật sự thì màu sắc chỉ là thứ biểu hiện bên ngoài, con người thường dễ bị cuốn hút bởi những thứ màu xanh đỏ tím vàng rực rỡ trước mắt mà khó nhìn ra cái màu thực sự của mọi thứ - mọi vật chỉ được tạo ra bởi 2 màu đen - trắng. Màu sắc rực rỡ hay tươi mới chỉ là cách để lừa phỉnh thị giác. Bỗng thích cái thuần nhất biết bao, như hình ảnh bóng cây nguyệt quế này. Nhìn trong bóng thấy nó mạnh khỏe và cứng cáp đầy sức sống, những cái cành gầy guộc nhưng không khô khan mà có lẽ tiềm ẩn 1 thứ bí mật. Hay cũng như nhiều thứ, héo rũ và tươi tốt chẳng thể phản ánh gì bản chất thật cả...
Ánh trăng giờ đã khuất tầm, cây nguyệt quế vẫn đứng lặng thinh, mình sẽ chăm sóc nó tốt để đợi ngày nó sẽ lại nở hoa, 1 mùa hoa mới - hân hoan và ngọt ngào như bàn tay ngóng đợi. Sẽ chỉ còn 1 mùa trăng nữa thôi, nó sẽ nhắc mình bằng làn hương khuya...