Saturday, September 25, 2010

Thứ 7...

Thế ra hôm nay thứ 7 mà người ta cũng bắt tội em ghê, bắt em phải ngồi lại gần 2 tiếng mới được ăn cơm. Làm anh hựn lắm, vì anh cũng đợi, trong bụng cứ lo ngay ngáy mà hông biết làm sao, một phần nghĩ em về nhà đang nghỉ ngơi hok dám đánh thức, một phần lo hok biết có chuyện gì xảy ra k. Đấy, anh cứ cả lo, cả nghĩ như vậy đấy. Nhưng hok lo sao được khi cứ nghĩ đến dáng em như con sẻ nhỏ ấy, em có mần sao thì chẳng biết anh sống sao nữa. Ngồi nhìn vào cái máy tính mà đợi, mà ngồi, mà nằm rồi cứ choàng dậy nhìn xem có động tĩnh gì k. Lúc e nhắn lại mừng gì đâu, từ đó mới thấy nhẹ nhàng trở lại, lúc em nhắn tới cũng là lúc anh đang cầm cái điện thoại đắn đo định gọi cho em á.
Lúc đó mới bình yên, lại iu đời fat...hihiii... đọc bài blog bài thơ của LQV, thích thật thấy nó giống mình quá chừng. Rồi tự nhớ là năm ngoái mình có làm 1 bài nào đó, lục lại đọc, hok hay nhưng lúc đó viết thiệt tình dễ sợ...hihii...đưa lên cho em đọc lun..hihii  (hức, hok đổi đc font, lại oánh tay zị...hức)
"Thành phố nao nhiêu triệu con người
trong đó chắc sẽ có em tôi
gió cứ cuốn đêm mưa chợt lạnh
đườgn cứ dài và cứ chạy loanh quanh
buổi sáng nào là buổi sáng xanh
của bình minh và loài hoa bật nảy
ngơ ngáo tìm trong từng lượt người qua
mặc những mắt nhìn dìm vào mệt lả
tôi đã đi qua những đâu, ngã tư
những giao lộ không nhớ hết tên
những đèn xanh đèn đỏ
em đang ở đâu, em sẽ về đâu
đoạn đường nào hồn ta gặp gỡ
biết yêu em từ thuở biết nhân gian
em đâu rồi cho tôi bớt gian nan.
ngày đâu phải là dài vô tận
đêm đâu phải cứ tàn sau cơn tỉnh giấc
vẫn có những cơn mơ theo gió bấc
và tôi còn tìm trong muôn mặt người dưng.

em đừng quá khứ, em đừng tương lai
dẫu có buồn, có vui hay còn nông nổi
hai bốn năm cần trông thấy nhau
để tình yêu... bắt đầu
1.05.09"

Còn đây là bài anh làm khi bên kia í, cái thời gian mà e cứ hay hỏi anh này nọ mừ a hem trả lời í, bởi dzì nó là.............thía này (dù hem hay nhưng lúc đó dziết theo cách nghĩ...........nông dân nhứt nên hem có gọt giũa hay sửa chi hết á...hihihi)
"
Em có biết tại sao anh thường hôn lên mắt em
Trong cả khi em khóc lẫn lúc cười?
Anh muốn khoảng trời em không còn bóng tối
Những sầu đau xin chút sẻ chia.
Em có biết tại sao anh thường hôn lên tóc em
Cả những khi tóc rối bờ vai?
Anh muốn hương tóc em giữ lại
Chút vụng về thuở còn thơ dại.
Em có biết tại sao anh thường nói cho em giận dỗi
Rồi ôm em thật chặt giữa mắt môi?
Anh muốn em vẫn cứ là nông nổi
Ngay cả khi yêu trong những phút yếu lòng.
Em có biết tại sao anh thường từ chối
Những câu hỏi của em và lảng tránh trả lời?
Anh muốn bên em như một điều hiển nhiên không điều gì thay đổi
Chẳng cần lí do trong suốt cuộc đời này.
                                                            Nam Ninh 09/09"
Mừ công nhựn là lâu nay ............hớ hênh thiệt, đi dzới ng iu mừ toàn hớ hênh thui...hihiii... hem phải khó tính zới em mô, nhưng zì nó là chiện cần thiết nên a cứ hay nhắc zị á...hihii....níu có chiện gì hay "bầu tâm sự" chi nói a bít hen...iu iu nà...mum mum...

Monday, September 20, 2010

MƠ....

Đêm qua mơ, những giấc mơ như những mảng lắp ghép của tâm hồn, có lúc chợt giật mình tỉnh giấc, cảm giác lâng lâng và hoang mang sợ 1 điều vô hình nào đó. Nằm ngủ tiếp và cứ loay hoay với những giấc mô không đầu không cuối. Biết ngay với những trường hợp này khi tỉnh dậy là y như rằng mệt k tả nổi. Cả cái thân như 1 vật thể chết trôi.........
KHi tỉnh dậy những giấc mơ k còn, dù là hạnh phúc hay buồn hay đau. Tự nhiên chợt nghĩ, ừ vậy giá như cuộc sống như vậy thì đỡ quá, cứ như trong mơ, và khi tỉnh dậy thì những lo toan hoang mang k còn nữa.
Nhưng đó cũng là sự khác biệt, bởi cuộc sống và giấc mơ tuy là 2 thế giới, có thể là tồn tại song song chẳng hạn nhưng không thể giới nào lấn chiếm "thị phần" của thế giới nào - quá công bằng. Và cái điểm đánh dấu sự khác biệt nho nhỏ đó là mỗi ngày người ta phải tỉnh dậy, đánh răng, rửa mặt.... và làm những chuyện "đại sự" chẳng hạn...hehee
Chủ nhật tuần sau thi tin học roài, mai phỏng vấn, thía là thực tại nó đang diễn tiến đấy. Ngáp 1 phát lấy tinh thần để ...................ngáp típ phát nữa coai...heheee......

Thursday, September 16, 2010

Ngày công đầu tiên bị...............dzựt!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Haizzzz....Hôm qua nghe pà zợ bé của mình bảo cún sách vừa rùi được gần 8 tr, mừng húm. Vậy là có cái nhét heo roài, sáng nay le te lên cty nhận sau đó thấy.......hận. Akkk.... cty to tổ chảng mà làm ăn như con kiến. Cuối cùng "kẻ giữ của" cho cty lên làm cái roẹt, mình chưng hửng mất hơn... 3tr. Sự kiện làm ai cũng điên, nhưng chắc lão sếp mừng vì thuê đc kẻ giữ của đắc lực quá. Botay, bo chưn lun... Hựn gì đâu, hèn gì cuối cùng chả ai mún làm ăn chung...
Hehe...mà thui coi như chiện đó cho qua, k để tâm để mất năng lượng, k thể vừa mất xiền mà vừa mất cả năng lượng ấy. Pà zợ pé mình có cái tật cứ sờ-x-sờ (đụng tay mình í) ở những nơi công cộng, cái này mấy cụ nhớn tuổi hay "kị", do đó k khó cũng fai nói zợ chỉnh đốn fat. Trưa ra zìa, vô tình lum được bí kíp, tự nhin gọi zợ là... "con", thía là máu dồn lên não, dzợ pé dzợ nhớn trợn mắt mà sợ. Thì mình zô tình chứ có ghét bỏ chi mô, thấy nhìu lúc gọi thía thấy thân ơi là thân cơ (dị nhin trong từng trường hợp...kiểu chửi iu ấy). Haizzzz.....cái này mình fai chỉnh đốn, cứ lỡ miệng fat là thấy mưa giông ầm ầm í...(thiêng thiệt, trời đng mưa, sấm oánh tá lả)
Ui, giờ 2 đứa chỉ khoái mần cái chi chi để chuẩn bị mần ăn sau này, thấy zui zui... dù những ước mơ zản zị..heee
Giữa tháng 9 rồi, mọi thứ vữn thế, bằng giờ này năm ngoái là mình đang ở bên kia rồi. Bắt đầu có chút nhơ nhớ thời gian đó, những cảm xúc khi đó... Mà sao 2 đứa có cái duyên ở xa nhau hay sao á, cũng chẳng còn bao lâu nữa dzợ pé lại zìa mấy tháng. haizzz...chắc mình phải tìm con dzợ pé...hơn cho qua khỏi mùa đông quá...he he...
Thật sự thì những ngày tháng này cảm xúc nhìu, thời gian nhìu nhưng chưa sắp xếp đc, nên chả mần ăn hay viết lách gì được cho ra hồn, căn bản là mọi thứ còn đang quá lung tung ấy... Muốn sắp xếp gọn gàng 1 chút, sắp xếp mọi thứ như kiểu gấp quần áo ấy, có thế mình mới đỡ.....ngợp...heeee

Tuesday, September 14, 2010

Kẻ phá bĩnh...

lắp ghép
những ngôn từ
vôi vữa
nhì nhằng cuộc sống
giá như có liều thuốc,
để được yên lặng
để tẩy được những chất màu
loang lổ,
cái đầu đã biết lố nhố
những cái vòi vung vẩy
những kẻ phá bĩnh
trong những cuộc chơi
luôn là mình...............

Và câu hát bỏ giữa dòng...



     Biết bắt đầu ra sao nhỉ?! Thêm 1 lần nữa mình biết đã làm e buồn, chỉ vì cái tính hay nhấm nhẳn trong lúc cơ thể không được cân bằng, mình buột miệng: "Thiệt tình, con pồ, ....biết a đói mà cứ tía lia" - lúc đó là hơn 9h30 phút tối. Cả ngày nhét vào bụng 1 ổ bánh mì và 2 hộp sữa, trưa định nấu cơm thì cúp điện, lười nên nằm trong phòng ngủ chả biết làm gì, khi có điện thì cũng đã gần 3h, lười, thế là k ăn uống gì nữa, cứ thế cho đên lúc đi học. Tan học về mình đã râm râm đau bụng, biết là dạ dày đang biểu tình... Và sau đó, không phải kể dài dòng, cũng trong lúc cái bụng đang đau, cái dạ dày đang rủa, mình buột miệng cái câu chả ai xui ấy. Mà mình thì cứ hay sao ấy, đã dặn lòng bao nhiêu lần sửa đổi, mà vẫn vậy, cứ huỵch toẹt những gì mình nghĩ mà k kìm giữ. Trc đây khác, mình thuộc đứa ít nói, ít chia sẻ, ai làm buồn cũng im lặng tự giải quyết, có chuyện gì cũng im ỉm... Thế mà thay đổi,......... Lúc đó e ngồi sau mình, đang bắt đầu khe khẽ hát, và nghe câu đó xong thì e im bặt, câu hát bị bỏ lỡ giữa dòng giữa những con đường như thế...
     Trên đường về tự dặn lòng lần nữa, ừ, đúng là "im lặng là vàng" - câu nói ấy vẫn đúng quá chứ, và có lẽ mình sẽ tập lại những gì là mình trc kia vậy - tự dặn lòng như thế nhưng k biết có làm được k?! Một mình chạy xe, cố ưỡn cái bụng lên chống lại cơn đau cứ thon thót, khẽ cười để quên nó đi....

   Đêm về, ngồi vào nồi cơm, cầm bát cơm và gắp miếng đồ ăn cho vào miệng, quả thực lúc đó không còn cảm giác ăn nữa, không muốn ăn nữa, nhưng tự nhiên thấy vui - thứ niềm vui không biết ở đâu, có lẽ là từ những món đồ ăn giản dị ấy do e nấu. 
     Mình nhớ, hững tháng năm sinh viên, nhất là lúc chuyển lên tp học, khi ấy mình năm 4, người chiều và lo cho mình ăn lại là 1 gã đàn ông. Lão ở với mình từ năm 2 đại học, năm 2 thật ra 2 đứa ở khác phòng nhưng mình thấy phần lớn thời gian mình ở phòng lão. Rồi năm 3, năm 4 và đi làm lại thuê nhà ở cùng nhau bên đường tàu. Có lẽ đó là những ngày tháng tươi đẹp và đáng nhớ nhất của mình, dù cho có những nỗi buồn đến tê dại. Mình nhớ mỗi sáng, trong khi mình còn đang khò khò thì lão dậy, có hôm thì pha cà phê - thứ cà phê đặc quánh, mà bậy giờ mình nghiện cà phê đặc k đường k đá cũng có lẽ do đây, có hôm thì lão ra chợ mua đồ ăn về để đó. Cuối tuần, hôm nào biết mình chán cơm, thế nào lão cũng rủ mua bún, các thứ rau về cuốn bánh tráng, dĩ nhiên mọi thứ chuẩn bị lão lại tất tả đi lo, mình chỉ việc ngồi nhà đợi và phụ những việc nhỏ. Sao lão chiều mình đến thế, tự nhiên thấy thương lão quá chừng, vì nhiều lúc mình hay trở trời, điên điên loạn loạn với gã. Đó là chưa kể mấy lần ốm chỉ có gã bên cạnh mua thuốc, coi sóc mình. 
      Rồi lại nhớ người thứ 2, bà Liễu mà mình gọi là bà Liễu già, lâu lâu lại chiên cơm mang qua cho 2 thằng trên căn gác trọ. Có lần về phòng bả, 3 đứa nấu cơm, mua ít rau rồi chiên quả trứng, bữa cơm chỉ có thế mà 3 đứa ăn khí thế, vui biết chừng nào. Còn nhớ 1 kỉ lục mà bả phải sợ mình, hôm đó bả nói chiên cơm mang wa cho bên mình, mà mình với lão kia là 2, phòng kế bên có thêm 1 thằng nữa, bả chiên luôn. Nhưng ai biết, mang qua đúng lúc cả lão già và thằng bên đều đi qua đêm không về. Chả biết tính sao với hộp cơm ú ụ mà để đến sáng thì sợ thiu, mà bỏ thì k nỡ, chả hiểu sao mình cứ ngồi nhai mà........hết veo 3 phần. Giờ nghĩ lại còn kinh khủng, vì cơm chiên k phải là món mình ưa, nó có dầu ấy mà.

           Ngồi ăn cơm, tự nhiên những kí ức xưa hiện về, như mới đây thôi, rất thực, rất gần. Vậy mà bây giờ mỗi đứa 1 nơi, 1 bến đỗ. Vẫn nghĩ dù có lúc cũng có trách, nhưng sao cứ thương cho lão biết bao, 28 tuổi, ừ và cảm thấy có cái gì…, làm sao lo toan hết được cuộc đời.... Giá như như ngày xưa lại kéo lão lên, 2 thằng lại cùng nhau nghe tiếng tàu hú... Và bà Liễu giờ hp hơn, con bồng con bế rồi, cũng thấy vui....
Thế là lại nhớ về những ngày mà khi 2 người bạn, vừa là bạn vừa là anh, chị, như những người ruột thịt xa mình. Mình 1 mình trên gác trọ, đêm học về 9-10h chắc đang có mặt ở một quán vỉa hè nào đó, khi thì tô bún riêu, khi thì dĩa cơm tấm và nghe cái dạ dày đấu tranh. Những ngày tháng ấy khi ốm nằm nhà chẳng có ai mua viên thuốc mà cũng k muốn báo cho ai, nằm lết đến khi tỉnh đc chút thì mò dậy đi mua, có hôm nằm liệt 1 chỗ k ngóc đi đc, cô chủ nhà thấy lạ lên hỏi thì thấy mình đang nằm, thế là giúp mình mua cháo, nấu cháo cho mình. Đó là lần nhớ đời nhất, mà lúc đó còn hựn nhất lại là trong khi sau đó có nhiều ng biết, nt hỏi thăm, chỉ duy nhất có 1 ng k hỏi mình 1 câu. Ng ấy sau đó bảo, biết, định nt thì quên, đến chiều nhớ ra thì nghĩ chắc khỏe rồi nên khỏi nt lun. Ừ, ng ấy đấy, ng mà bây giờ là con chim sẻ nhỏ mà mình yêu thương lắm đấy...thế có dã man con ngan k?!

      Vẫn ngồi ăn ngon lành. Và 1 một mình lại gần như chén hết tất tần tật, k bỏ đi tí gì, vì mình biết đó là thứ dịu ngọt của cuộc đời đang dành cho mình. Chỉ là điều giản dị thôi nhưng với mình nó là một niềm vui và hạnh phúc. Thật giản đơn!
      Nghĩ vậy và lại khẽ mỉm cười, mong những người yêu thương trong cuộc đời mình luôn hạnh phúc và bình yên. Cả mình nữa chứ, mình cũng mong điều đó sẽ đến với mình như 1 thứ phép màu....

Saturday, September 11, 2010

Lảm nhảm, lam nham...

Mấy bữa nay con gà mái tồ của mình đi chơi, thía là làm mình cũng chả biết đi đâu. Đi học mới bước chưn ra đường mà cứ thấy sao sao ấy, roài về nhà thẳng.
Hôm thứ 5 có đi nhậu với chị P già, hehee, bả vữn nói nhiều như xưa mà hình như cường độ còn dữ dội hơn, nghe bả kể chiên tích bả nói chiện mà mọi người xung quanh phải lè lưỡi ngạc nhiên và thán phục, chịu hông nổi.

Coi như tháng 9 xui hay sao í, vừa học vi tính nè, chuẩn bị thi tốt nghiệp nè, tìm việc làm nè và vô số những việc to ơi là to dồn dập đổ vào đầu làm mình ngợp, choáng và có lúc thấy sợ kinh khủng. HÔm nay là thế ai biết ngày mai còn những chuyện gì còn có thể xảy ra, tốt đẹp hơn hay kinh khủng hơn? Không ai biết trước được. Thế mà ra đường vẫn cười tươi như hoa nở.....cuối mùa. Bà Heo già dám hỏi xỏ mình, nhìn mặt mày chả ai biết mày lo nghĩ, hahahaa..... thế mới máu....ekkkk
Tối nay gà mái tồ mình về, trong khi mình cũng phải về nhà, haizzzzzzzzz....
Thui vậy, gà mái tồ nhớ về bình an và nghỉ ngơi thật khỏe hen, để còn mang ......quà cho anh chứ....há há (lưu manh dễ sợ...hehe)

Friday, September 10, 2010

Nắng ươm vàng...

Chẳng biết giờ này miền Nam là mùa gì, mình vẫn tiếp tục những ngày ngồi trên căn phòng trọ, dí thân vào đấy như một sự đánh đố. Đã ở nhà là chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn bước ra đến ngoài. Đặt nồi cơm rồi cho quả trứng vào là có thể ăn cả ngày. Cảm giác ăn uống cũng chẳng còn, sống để ăn hay ăn để sống cũng thế. Có một cái gì đó cứ hoang hoải trong những miền sâu tiềm thức... Phần muốn thật mạnh mẽ, nhưng phần như bị viên đá cứ đè nặng dần.
Có lẽ khi gặp mình chả ai biết mình đang vui hay buồn, lúc nào cũng phét được và quăng những tràng cười như một gã điên. Mấy ngày này đầu mình cứ ong ong, nhưng nhức, tối nào cũng phải xoa ít dầu mới ngủ được. Sáng nay chả hiểu sao lại hơi đau bụng, có lúc đột nhiên nhói lên làm mỉnh giật thột. Hai mấy tuổi và được bao nhiêu tuổi đời rồi? Mình đôi khi vu vơ hỏi như thế. Có những ẩn chứa cứ cất đi đầy ứ, có những dồn nén cứ gấp gáp dồn vào, có những ước mơ nho nhỏ nhưng có vẻ hơi xa xỉ....
Từ nhỏ đến giờ mình luôn đóng vai là đứa trẻ ngoan, luôn biết vâng lời, nhưng có lẽ chính vì mình đóng thế nên giờ mới phải chịu trận. Sự nhẫn nhịn có thể sẽ đem lại điều tốt đẹp lúc này nhưng lúc khác thì ngược lại...


Ngày nay thành phố chưa mưa, những con nắng lên hoai hoải, nhớ về 1 miền nào đó, cứ vô tư sống, vô tư chơi đùa và vô tư cả trong những thả hồn mênh mang...
(Cái blog này đăng ngày sai tè le mà chả biết sửa sao, hôm nay là 10.9.2010 mà nó cứ ghi chậm 1 ngày, thế mới máu, mà giá như thời gian cứ có thểm chậm lại như thế, theo í người như thê như chiếc đồng hồ có thể vặn lại thì hay biết mấy....sẽ giảm dần những đáng tiếc có thể xảy ra...haizzzzzzzz.......bắc nồi cơm lên thôi, mà mà thôi, còn gói xôi...)

Wednesday, September 8, 2010

想念你

从离开你的那一天
就无时无刻不想念你
对你的思念日夜不停歇
每天都盼看见你的面
每刻都注视着手机里的相片
风雨荆棘也阻挡不了我对你的想念
把你送到机场那一瞬间
想忍住泪水不说再见
直到飞机消失在蓝天
才说出我的思念
回忆在身边点点滴滴
让我开心让我眷恋
你纯真的笑脸早已占据我心田
我要告诉你我想念你
没有你我觉得十分孤寂
只有你才能让我感到
太多爱的勇气
cause i'm really miss you everyday

把你送到机场那一瞬间
想忍住泪水不说再见
直到飞机消失在蓝天
才说出我的思念
回忆在身边点点滴滴
让我开心让我眷恋
你纯真的笑脸早已占据我心田
我要告诉你我想念你
没有你我觉得十分孤寂
只有你才能让我感到
太多爱的勇气
cause i'm really miss you everyday
我要告诉你我想念你
没有你我觉得十分孤寂
只有你才能让我感到
太多爱的勇气
cause i'm really time i really everytime
只有你才能让我感到
太多爱的勇气
cause i'm really miss you everyday

Tuesday, September 7, 2010

Cho tôi về bên người tôi yêu!

Tự nhiên hôm nay lại lang thang vào nghe radio trên vietnamnet khi đọc cái tiêu đề khá mùi mẫn "cho tôi về bên người tôi yêu". Trong đấy có 1 câu khá hay "nếu lỡ một ngày mình xa nhau mà anh muốn gặp lại em thì anh sẽ tìm em ở đâu?". MÌnh cười, ờ giả sử thôi nhé, mà nó diễn ra như vậy thì mình sẽ có nơi nào để tìm được cái phần đỏng đảnh của mình không nhờ? Thử xem nào, thật ra địa điểm thì rất nhiều, nhưng mình tin rằng 2 đứa có 1 nơi mà có lẽ sẽ không bao giờ quên, nơi mà tình yêu bắt đầu. Vậy có nghĩa là 2 đứa ngốc nghếch sẽ luôn tìm được nhau vào 1 ngày nhất định, tại 1 nơi nhất định, còn cái chuyện tìm kiếm kia chỉ như 1 trò chơi.



Nghĩ rồi lại cười, ừ, may mắn biết bao, trên thế gian này có biết bao đôi lứa yêu nhau, rồi xa nhau, liệu họ có được 1 nơi để tìm về mà biết chắc rằng đến đó sẽ gặp lại nhau? Nó không phải 1 câu thề, không phải lời nguyện ước, không phải lời hứa hẹn, mà thực ra đó là nơi để họ biết rằng họ còn cần có nhau biết nhường nào.

Nghĩa là sẽ có một điểm chung, một điểm giao hòa, một dấu chấm để những kẻ yêu nhau dù muôn trùng đau khổ, chia li, cũng luôn hướng về.

Ừ, tình yêu không phải là phép màu, không phải là thứ mà con người đón nhận để biết sự mầu nhiệm của nó, mà thực chất chính những kẻ yêu nhau mới tạo nên những phép màu ấy. Tình yêu vốn vô tri và sáo rỗng, chỉ có những kẻ yêu nhau mới làm nó sống động và tồn tại.

Những ngày mình đang đếm thời gian thật dài, cuộc sống như chiếc hộp bí mật, hôm nay mình có thể đang đứng trên vùng biển lặng, như con tàu neo bến, nhưng ngày mai khi con sóng đến thì tàu phải ra khơi, dù ngoài kia ẩn chứa bão tố. Ai cũng phải bước trên con tàu ấy, để trưởng thành hơn, vững chãi hơn.



Những ngày tháng qua thật em đềm, những khoảng công viên thật đẹp và bình yên. Mình lại bỗng có thói quen nhìn vào gương mặt, nhìn vào đôi mắt của chú chim sẻ của mình. Thật bình yên từ những ngây ngô ấy. Một vòng tay thật chặt, một cái lườm thật ngọt, một nụ hôn thật mềm, một cái cười điêu nhưng thật đáng yêu... Tất cả nó đang làm nên một thứ tình yêu của riêng 2 đứa...

Cho tôi về bên người tôi yêu! Ừ, có thể với nhiều người đó là sự lựa chọn để rẽ ngang, để dừng lại, nhưng luôn có một điều, họ luôn về được bên nhau, bởi trong trái tim mỗi người, hình bóng người kia luôn hiện hữu. Radio kết thúc bằng những đại ý như thế và cuộc đời có lẽ có đắng cay nhưng chắc chắn cũng sẽ có những kết cục tươi đẹp như thế, nếu người ta đủ tin vào nhau, tin vào tình yêu mà mình đang theo đuổi



Hạnh phúc vẫn thật gần......

Friday, September 3, 2010

Thành phố này thật rộng!?

Hình như thành phố thật rộng thì phải, đi mãi mà vẫn k đi hết những con đường, những gió bụi những dòng xe ngược xuôi và còn biết bao nhiêu điều trong đó.
Thành phố thật rộng để biết có ngày cảm thấy nhẹ tênh, lòng thanh thản và xen lẫn những niềm vui nhè nhẹ khó diễn tả, những hàng cây, những quán cóc thấy yêu yêu và thân thuộc, thân thuộc trong cả những vội vã mà con người tạo ra.

Thành phố thật rộng và đôi khi cũng lãng mạn, để có lúc cũng có những kỉ niệm đẹp với 1 ai đó.
Thành phố thật rộng để có 1 buổi trò chuyện với bạn bè, thủ thỉ với người yêu ở những nơi mà mình thích, dù đó là bến sông hiu hắt hay góc công viên quen thuộc
Tròn 1 năm để nhớ và có thêm những kỉ niệm mới bên góc công viên quen thuộc ngày xưa. Năm ngoái là sự chia tay, năm nay là sự sum họp, để nhớ. Những kẻ đang hăng đi ngày xưa hình như ai cũng đã bắt đầu chồn chân, mỗi người tìm về với mảnh bình yên của mình, mỗi người có một khoảng trời hạnh phúc riêng.
Đêm qua thành phố bắn pháo hoa, vẻ đẹp rực rỡ như cũng ánh lên qua đôi mắt em, đó là phút xa xỉ của cái thành phố mệnh danh là xa hoa này. Đêm thành phố được ngồi bên người yêu, ngồi bên người bạn chí cốt, cảm giác khó tả, có thứ gì đó len lỏi trong người đánh thức từng sợi dây cảm xúc. Thì ra trước giờ mình mới nhận ra, mình sợ nỗi cô đơn, sợ cái cảm giác 1 mình. Hôm nay ngồi đây để rồi tiễn đưa người bạn về quê, bao nhiêu chuyện, vợ con, tình cảm, yêu thương nhào lẫn, rối loạn và tất bật.
Thành phố thật rộng khi mở ra những yêu thương, để mình gặp và có được những tình yêu. Vẫn một góc công viên, một bên người yêu, một bên bạn... đó như một điều xa xỉ với mình mà không phải lúc nào cũng có. Hạnh phúc thật ra cũng nhỏ bé và giản dị đấy thôi.
Nhưng rồi có lúc lại nhận ra, sao thành phố chật hẹp quá, có ngày muốn có 1 nơi để ngồi ăn bát cơm với người yêu thương không có. Loanh quanh với những suy tính chỗ này chỗ kia...
Thành phố bỗng dưng chật hẹp khi đêm tiễn bạn về, một mình chạy xe trên đường, thấy thênh thang, cái cảm giác khi xưa ùa về - đơn độc, chỉ có khác là bây giờ nhiều suy tính hơn khi chọn đường này - đường kia, không như trc cứ chạy và chạy. Dừng tại một cái ngã 3 suy nghĩ nên chọn hướng nào. Bắt đầu cho những thiệt hơn so đo, tìm xem nơi nào mình có thể về, nới nào có lực hút, nơi nào thấy gần gũi hay nơi nào có 1 cái gì đấy đang trông đợi chẳng hạn. Không tìm được lời giải, nơi đâu cũng thế, con đườg nào, phương nào cũng thế, như nhau cả. Đôi khi cảm giác cô độc vẫn thường đến trong những phút giây như thế, khi bắt mình chọn lựa, nhưng thực ra có chọn lựa hay k thì cũng chỉ là một sự dấn thân không mục đích khi mình đang ở trên những con đường 1 mình. Thôi thì chọn con đường để có 1 nơi dừng chân nghỉ ngơi, 1 nơi để dựa vào bức vách ru mình vào giấc ngủ.

Nhắn tin cho gã bạn bảo gã giữ hạnh phúc và tận hưởng nó đi, chẳng mấy ai có được những điều như gã có đâu, có những điều thật bình thường với người này nhưng lại là niềm mơ ước với người khác, gã đã có tất cả những gì mà 1 đời người đang cần, dù có lúc nó chỉ là những phút giây ngắn ngủi. Vậy thì còn mong gì nữa, đợi chờ gì nữa?
Nằm đấy nhìn ngoài trời qua ô cửa kính, chả biết bao nhiêu phút rồi quyết định cầm chiếc điện thoại và tắt máy.............
Thành phố này rộng quá chăng???