Tuesday, August 23, 2011

Đêm


Có những giọt mưa gọi tên mình tháng 8
Nơi anh, nơi em bỗng mơ về giữa biển
Nơi hai ta để tâm hồn tan biến
Phút giây nào trắng cả những niềm riêng.

Có những dại khờ sao quá đỗi thiêng liêng
Cho men cay chìm vào trong thổn thức
Em hỡi em, đặt bàn tay lên ngực
Nghe tim mình đang nói chuyện mai sau.

Có giọt mưa thấm ướt chiếc mo cau
Có tiếng trẻ thơ bi bô tập nói
Đừng nói với anh trong cơn hờn dỗi
Em vô tình đã đập vỡ đi rồi.

Tháng 8, cơn mưa xẻ câu nói gãy đôi
Im lặng, ta quăng mình một nửa
Em ngủ chưa hay vẫn còn chan chứa
Đêm bạc đầu đang nức nở trước bình minh.

Saturday, August 6, 2011

6.8.2011

Tự nhiên zời zở mưa zở nắng nên làm người mệt mỏi và mình bị cảm, trong người xuống sức thấy rõ. Trưa ăn 1 chén cơm, tối sau khi trải qua hành trình dài và đi bộ gần 2 km mới đc ăn chén cơm, lại chỉ cố nuốt được 1 chén.
Mệt thì mệt thật nhưng còn có nhiều điều còn hơn cả những nỗi buồn.
Sao k là 1 cuộc đt chỉ vài giây còn hơn là những tn phải đợi vài chục phút mới chốc chốc nhận đc. Có những cái đúng lúc còn hơn cả phép màu. Đôi khi ng ta chỉ cần thế thôi.
Có lẽ khi mình viết ra những điều này mình sẽ nhận đc những điều chả tốt đẹp gì,  nhưng thật sự thấy buồn quá nên chả biết làm gì hơn.